Leng keng!
Khi màn đêm thật sự buông xuống, trong phòng Triệu Bân vang lên âm thanh trong trẻo.
Là chiếc chuông nhỏ màu xanh biếc đó, người nào đó cảm thấy nhàm chán nên cứ lắc mãi.
Vân Yên thật sự xuất hiện, liếc nhìn Triệu Bân, mặt mũi không được đẹp đẽ gì mấy.
Triệu Bân cười ha hả: “Con xem thử coi dùng được không ấy mà”.
Sự thật chứng minh, dùng rất được.
Nhưng cũng vì thế nên hắn cũng bị dần cho một trận ra trò.
Sư phụ điềm tĩnh hiền lành, đánh người cũng mạnh mẽ lắm.
Đêm đến, Triệu Bân ăn tối xong bèn trốn trong phòng, đến tận bây giờ vẫn còn lau máu mũi, không biết là do quá thừa dinh dưỡng hay là sư phụ đánh quá nặng, thôi tốt nhất là đừng lắc cái chuông đó cho an toàn.
“Không thể lười biếng”.
Triệu Bân lại hóa ra phân thân, tiếp tục đúc linh kiện.
Còn hắn thì tập trung hồi phục đồng lực.
Thuật thiên nhãn thuấn thân được luyện tập nhiều hơn vẫn có hiệu quả rất tốt, qua vài lần thực hiện, hắn đã nắm được chút cốt lõi, nhưng vẫn phải tiếp tục luyện, thứ hắn muốn là chính xác từng li từng tí một.
Thế thì sau này khi chiến đấu với ai đó, một kiếm sẽ là tuyệt sát.
Kẽo kẹt!
Đêm dài tĩnh tặng, đột nhiên lại nghe thấy tiếng kẽo kẹt của cửa phòng.
Là cửa phòng Vân Yên, Triệu Bân nhìn xuyên qua khe cửa sổ xem thử, Vân Yên đã đi xa.
Lại mộng du.
Triệu Bân chuyển tầm mắt, lén ra khỏi
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5325/chuong-1043.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.