Người nhà họ Chu đứng phía sau đưa mắt nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Phần lớn mọi người đều nhìn cửu trưởng lão, nhìn thần sắc của họ thì rõ ràng là không biết gì về chuyện của roi sắt, thì ra cửu trưởng lão nhà họ có qua lại với Thiên Tông, còn tặng roi sắt cho đệ tử của Thiên Tông, giờ lại còn có một đệ tử khác của Thiên Tông đến hỏi thăm nữa.
Triệu Bân ra khỏi thành thì đi thẳng về phía đông.
Đi một lúc là đến vị trí cách thành tám mươi dặm về phía đông.
Cửu trưởng lão nhà họ Chu không lừa hắn, đúng thật là có một con sông ở đấy, hoặc cũng có thể nói đấy là một con sông lớn, chảy từ Nam ra Bắc.
Hắn đứng bên bờ sông một lúc lâu, ánh mắt mơ hồ bất định, lòng thầm nghĩ chắc là Vương Trác đã gặp nạn, cũng có thể là ngã xuống sông khi bị đuổi giết nên roi sắt mới bị thất lạc, bị nước dạt tấp vào bờ, trùng hợp được cửu trưởng lão nhà họ Chu nhặt được rồi lại tặng lại cho Viên Miểu.
Nếu thật là như vậy thì e là Vương Trác dữ nhiều lành ít rồi.
Triệu Bân hít một hơi thật sâu, tìm dọc theo dòng chảy.
Con sông có rất nhiều nhánh, tìm người chẳng khác nào mò kim đáy biển.
Suốt dọc đường đi, hắn gặp ai cũng hỏi thăm.
Khổ nỗi, không có ai từng gặp hắn ta!
Thế là, một ngày nữa lại trôi qua.
Màn đêm buông xuống Triệu Bân mới dừng chân trên một mỏm
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5328/chuong-975.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.