“Cho ngươi cơ hội ngươi lại không biết quý trọng, thế thì không còn tư cách làm lốp dự phòng cho ta nữa đâu”.
Đó là tiếng lòng của Vệ Xuyên, có thể thấy hắn ta đã bỏ qua Thanh Dao.
Thế thì bây giờ phải giải quyết tên đi cửa sau đó.
Cóc mà muốn ăn thịt thiên nga hả? Thế thì hắn ta cũng không ngại đứng ra dạy cho Cơ Ngân một trận thay Nguyệt Linh.
Bởi vì hắn ta cũng xem Nguyệt Linh là một trong những người dự bị của mình, hơn nữa còn được xếp vị trí khá cao.
Con người ấy à! Tự tin là tốt.
Nhưng tự tin thái quá, người ta gọi là ảo tưởng sức mạnh.
Chẳng hạn như tên này, cũng khá là ảo tưởng, cứ dự bị đến dự bị khác, hắn ta tưởng tất cả những cô gái xinh đẹp trên đời này đều thuộc về mình, sự thật ấy à! Từ đầu đến cuối chỉ có một mình hắn ta nhảy nhót mà thôi.
“Nằm không cũng trúng đạn”.
Bên này, Triệu Bân chậm rãi lên núi, vừa đi vừa thổn thức.
Nếu biết có ngày hôm nay, có ngu mới đi giúp Tô Vũ gửi thư tình.
Bây giờ đấy, một đống phiền phức vướng vào người.
“Đi thôi! Mời ngươi uống rượu”.
Không biết Tô Vũ từ đâu xông ra, cười hơ hớ nói.
“Lúc này còn đòi dứt áo đoạn tình với ta cơ mà”, Triệu Bân lại cất tiếng thở dài.
“Đừng để ý mấy chuyện nhỏ nhặt đó”, Tô Vũ nói xong bèn khoác một tay lên vai Triệu Bân: “Chuyện này cũng có trách nhiệm
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5330/chuong-1069.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.