“Viên Miểu”, Dương Phong nhướng mày, dường như đã biết đó là ai.
“Mấy ngày không thấy cái tên đó, vừa gặp lại chạy tới khiêu chiến”, Tô Vũ bĩu môi: “Hắn ta là bạn tốt của Hoàng Hiết, cũng khá là thân thiết với Trịnh Minh, có lẽ là hai người bọn họ giở trò”.
“Đừng đi, cái tên đó xuống tay rất tàn nhẫn”.
“Quan trọng nhất là hắn ta thích dùng mấy trò trong bóng tối, rất nhiều người chịu thiệt”.
“Ừm, trong đó có cả ta”.
Tô Vũ và Dương Phong mỗi người một câu, nói chung là không muốn Triệu Bân chạy tới đó chịu đánh.
Triệu Bân không nói mà chỉ nhìn về phía Vân Yên.
Mấy chuyện như đánh nhau này, sư phụ phải gật đầu mới được, đừng để mới nhấc chân đi thì một giây sau đã bị trói lại.
“Đánh không lại nhớ chạy”, Vân Yên khẽ nói.
Làm sư phụ người ta cũng không thể quản quá chặt, tìm một cơ hội thích hợp để đồ đệ ăn đau nhớ lâu cũng tốt, để hắn đỡ phải xuống núi gây chuyện khắp nơi, mài bớt gai nhọn, sau này sẽ ngoan hơn.
Soạt!
Triệu Bân đã biến mất, chạy lên diễn võ đài thì hắn nhanh chân hơn hẳn.
Chỉ cần không phải là đệ tử như Sở Vô Sương thì ai tới cũng không sao cả, nói đi nói lại, mấy đệ tử khác ở cấp bậc đó cũng không rảnh đi khiêu chiến hắn, theo châm ngôn của Thiên Tông mà nói thì: Đó là mất giá.
“Đi thật đấy à!”
Tô Vũ và Dương Phong đều chạy theo, khi cần sẽ ra tay.
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5338/chuong-910-con-ran-to-that.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.