Triệu Bân lại im lặng, trong lòng nghi hoặc.
Mẹ của hắn có liên quan đến bí mật gì mà ngay cả nơi giam giữ bà ấy cũng được xếp vào hàng tuyệt mật, ngay cả cảnh giới Địa Tạng đỉnh phong như lão Trần Huyền và lão Huyền Sơn cũng không hề biết?
Nhưng ngẫm lại cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Tử Y Hầu chính là thống soái hoàng ảnh vệ, lão chỉ nghe theo mệnh lệnh của hoàng đế, nếu như lão muốn che giấu thì ngay cả người đứng đầu Thiên Tông cũng không có quyền can thiệp, lúc này hắn có đi hỏi chưởng giáo Dương Huyền Tông cũng chưa chắc ông ta biết được điều gì.
“Rốt cuộc là ở đâu?”, Triệu Bân lẩm bẩm.
Thật lâu sau hắn mới thôi không suy nghĩ nữa, dù cho có hỏi thêm cũng vô ích, cho dù hắn có biết mẹ của mình bị nhốt ở đâu thì hắn cũng không vào được, sợ là chưa kịp nhìn thấy mẹ thì đã bị giết mấy trăm lần rồi.
Trong một thế giới kẻ mạnh làm vua thì hắn phải nói chuyện bằng nắm đấm của mình.
Nghĩ đến đây, hắn đặt cuốn sách cổ xuống và im lặng rời đi.
Điều quan trọng nhất đối với hắn lúc này là nâng cao thực lực.
Ngay cả cảnh giới Huyền Dương cũng chưa đột phá được thì làm sao cứu mẹ, làm sao báo thù?
Hắn ta còn quá yếu để manh động với đám quái vật ngoài kia.
Sau khi rời khỏi Tàng Kinh Các, hắn liền đi thẳng tới Cửa Hiệu Lâu Đời.
Đi được một đoạn xa thì hắn liền nhìn thấy một
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5355/chuong-1100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.