Ầm!
Man Đằng vung lang nha bổng lên rồi xông tới, khí huyết toát ra hết sức điên cuồng.
Hoa Đô cảm thấy tim mình run lên, khí lực kiệt quệ, vung kiếm chém ra một đạo kiếm khí.
Man Đằng là một hán tử, hắn không hề né tránh kiếm khí sắc bén của Hoa Đô mà ngay lập tức thi triển chân nguyên hộ thể đối kháng.
Kiếm khí chém trúng cơ thể của hắn ta chỉ làm lóe lên một tia lửa nhỏ chứ không thể nào phá được lớp phòng ngự của hắn ta.
“Ăn một đòn của ta đây!”
Man Đằng tuy có cơ thể to lớn nhưng tốc độ không hề chậm một chút nào, chỉ trong vài giây hắn ta đã xông tới trước mặt Hoa Đô.
Ngay sau đó, tiếng lang nha bổng ma sát với không khí vù vù đã vang lên, giáng một đòn cực mạnh lên đỉnh đầu của Hoa Đô.
Hoa Đô biến sắc, hắn ta không kịp né tránh, vội hốt hoảng giơ kiếm lên đỉnh đầu chặn lại.
Keng! Ầm! Bang!
Ba tiếng động chói tai nối tiếp nhau vang lên.
Lang nha bổng va chạm cực mạnh với trường kiếm làm phát ra tiếng leng keng, một đòn của Man Đằng đã chấn Hoa Đô phải quỳ xuống mặt đất, ngay lập tức hộc máu, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng xương cánh tay của Hoa Đô đang rạn nứt.
“Chỉ nhìn thôi cũng thấy đau”.
Đám tiểu bối thấy vậy thì không khỏi ho khan một tiếng.
May là Hoa Đô cũng có nội công không tệ, nếu đổi thành một đệ tử khác thì có khi đã bị đánh đến
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5358/chuong-1136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.