“Nha đầu này có thể tiến vào nhóm mười đệ tử đứng đầu, thậm chí còn có thể tiến vào nhóm năm đệ tử đứng đầu”, nhìn theo bóng lưng của Liễu Như Nguyệt, Huyền Sơn lão đạo vuốt râu, ông ta rất xem trọng Thiên Linh thể, trong đám đệ tử mới của Thiên Tông, Thiên Linh thể chắc chắn có thể cầm cờ đi trước, nhưng tất nhiên vẫn chưa thể so sánh được với Sở Vô Sương, người của Sở gia đều là yêu nghiệt, giống như nữ soái Xích Diễm cùng với lão tổ Sở gia vậy.
Nhìn thấy Liễu Như Nguyệt đi vào, U Lan cũng quay đầu lại một lúc.
Sâu trong đôi mắt xinh đẹp của cô ta lại hiện lên một tia sát ý.
Ám sát Thiên Linh thể cũng là một trong những nhiệm vụ của cô ta khi tiến vào Thiên Tông.
Hiện giờ xem ra nhiệm vụ này có vẻ hơi khó khăn.
Đối chiến trực diện cô ta đúng là không thể đánh lại Liễu Như Nguyệt.
“Đến rồi sao?”
“Đến rồi”.
“Ngươi lại đây cho ta”.
Triệu Bân vừa bước vào Cửa Hiệu Lâu Đời thì đã bị lão Trần Huyền tóm lấy.
Lão già râu ria xồm xoàm, mặt mày u ám.
Hôm qua nghiên cứu Xuân Cung Đồ bị Vân Yên làm cho chết khiếp, dù sao ông ta cũng phải tìm người trút giận.
“Ông làm như ta không bị đánh vậy”.
Triệu Bân sờ sờ mặt, giờ phút này nghĩ đến vẫn còn rất đau.
Tính ra hắn còn thảm hơn so với lão Trần Huyền, bị treo trên cây hết một ngày một đêm.
“Hàng đâu?”, lão Trần
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5363/chuong-1093.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.