Lúc này thì đẳng cấp của hắn ta đã thật sự được thể hiện một cách trọn vẹn.
“Sư huynh là người chính trực, không để ngươi phải chịu thiệt!”, Trịnh Minh hét lớn chữ “chính trực” lên.
“Cùng cấp… Ừm… Công bằng đó!”, rất nhiều trưởng lão vuốt râu.
Bất luận thường ngày Vệ Xuyên sống thế nào, hôm nay hắn ta chịu áp chế cấp bậc để chiến đấu thì cũng là hành động rất đàn ông rồi.
Nhìn sang mấy cô mê trai kia thì thấy họ đã kích động đến mức không đứng yên được nữa, Vệ Xuyên trong mắt bọn họ thật sự đẹp trai hết nấc.
“Lạc Hà sư bá, sư điệt phải xin lỗi với người trước!”
Triệu Bân vẫn đang khởi động cổ tay, lúc khởi động cổ tay thì còn bẻ mạnh cổ một cái.
Lạc Hà nghe không hiểu, những người ở đó cũng nghe không hiểu.
Xin lỗi? Là có ý gì?
Đâu có ý gì!
Chỉ là lát nữa đánh xong thì phiền cô ta đưa cái tên tên Vệ Xuyên này về mà từ từ chữa trị thôi.
“Tính hết một lượt nợ mới lẫn nợ cũ đi!”, Vệ Xuyên cười lạnh lùng, khí thế đột ngột bộc phát ra.
“Tùy thôi!”
Triệu Bân dùng bước phong thần, đánh thẳng về phía hắn ta với tốc độ cực nhanh.
“Cẩn thận, hắn ta có thiên cang hộ thể!”
Tô Vũ lớn tiếng mắng, sao lại ngu đến mức xông lên như thế?
Đáng tiếc, lời nhắc nhở của hắn ta quá muộn.
Vệ Xuyên cười nham hiểm, hừ lên một tiếng rồi thi triển thiên cang hộ thể.
Một tầng hào quang dùng hắn ta làm trung điểm rời lan ra, uy thế rất mạnh,
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5377/chuong-1131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.