Triệu Bân lại chồng xấp ngân phiếu lên, có cơ hội thì phải liều mạng kiếm tiền chứ.
Lão Trần Huyền liếc nhìn hắn, quan sát Triệu Bân thật cẩn thận, tên nhóc đi cửa sau này tự tin cũng gớm nhỉ! Không biết đối thủ sẽ là ai mà dám đặt tiền lớn như vậy.
“Kiếm được tiền mà còn không vui à?”, Triệu Bân bĩu môi.
Lão già này đúng là nhà cái ảo, tiền cược đều do ông ta chia tỷ lệ, thắng bao nhiêu đều có tỉ lệ, dù là ai thắng ai thua thì ông ta cũng không phải trả tiền, còn lời được tiền hoa hồng, hơn nữa hoa hồng còn rất cao, cao bao nhiêu hả? Chẳng hạn như đặt cược một 1 vạn lượng, thì ông ta có thể ăn được hoa hồng năm ngàn lượng.
“Vui, tất nhiên là vui rồi”, ai tới lão Trần Huyền cũng không từ chối.
Không phải tiền của ông ta, đặt bao nhiêu ông ta cũng lấy, đặt nhiều thì ông ta sẽ có thêm nhiều tiền thôi.
Nói đi cũng phải nói lại, nếu ông ta cũng đặt, sau đó không thắng thì tất nhiên cũng phải bù tiền vào.
“Còn hàng không?”
Lão Trần Huyền nhìn ngó bốn phía, sau đó chọc chọc Triệu Bân.
“Hết rồi”.
Triệu Bân trả lời rất dứt khoát, có cũng không bán cho ông ta, bán cho lão đạo Âu Dương ngon hơn.
Các chủ Luyện Khí các ấy mà! Thứ lão ta có là tiền, mỗi cuốn 1 vạn? Hắn có thể lời gấp đôi.
Tu luyện hao tốn tài nguyên của cải lắm, tiền là thứ tốt.
“Ngươi thay đổi rồi, không còn
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5393/chuong-1210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.