Không phải là đang nói chuyện sao? Sao lại ôm nhau rồi?
Tên nhóc đó không phải đến để nói chuyện mà là đến cua gái mà.
Ông ta lại nhìn sang đồ đệ của mình thì thấy cô ấy đã rưng rưng nước mắt.
Nhất định giữa hai người họ có chuyện gì đó mà kẻ khác không biết.
“Hỗn xược”.
Lạc Hà không nói gì nhưng lại có tiếng hét lên từ một hướng khác.
Là Vệ Xuyên, cũng là đệ tử của Lạc Hà, hắn ta vừa lên núi thì đã nhìn thấy cảnh đó.
“Cơ Ngân hay lắm, gan to quá mà”.
Vệ Xuyên hét lớn, tiến về trước với khí thế hùng hồn.
Thanh Dao không chỉ là sư muội của hắn ta mà còn là một trong số những “lốp dự phòng” của hắn ta.
Đương nhiên, chỉ là do hắn ta tự cho là vậy thôi.
Đối tượng tốt nhất trong lòng hắn ta vẫn là thể Thiên Linh, nếu như thật sự không thể theo đuổi được người có thể Thiên Linh thì đành chọn một trong số những lốp dự phòng còn lại, một chân đạp đến mấy chiếc thuyền vẫn được thôi.
Hắn ta điển trai, phong độ, khí khái như vậy, nếu như không đạp thêm vài chiếc thuyền thì thật có lỗi với khuôn mặt khôi ngô của mình.
Bây giờ, lốp dự phòng của hắn ta ôm một đệ tử nam khác.
Hơn nữa, còn là Cơ Ngân, đệ tử dùng quan hệ vào tông môn thì sao hắn ta có thể nhịn được.
Cảm giác đó, giống như một bức tranh đẹp bị vấy bẩn.
“Sư huynh, huynh làm gì thế?”
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5394/chuong-1150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.