Bốp! Keng!
Tiếng kim loại va chạm leng keng vang vọng khắp quảng trường.
Đường Hạo và cô gái áo tím đối chiến, tình huống có chút quái dị, chỉ thấy nữ đệ tử nọ vung nhuyễn kiếm lên, khi thì thấy tia lửa chợt lóe, các trưởng lão đều thấy rất rõ, đúng là thiếu chủ Đường Môn! Giỏi nhất là ám khí, đó là một sợi lông trâu mỏng manh mà mắt thường khó có thể trông thấy được, nhưng mắt của nữ đệ tử cũng không tệ, loáng thoáng trông thấy nên cố gắng ngăn cản, ai trúng phải nó đều cực kỳ khó chịu.
Tiếc là ám khí của Đường Hạo rất khó để đề phòng.
Nữ đệ tử áo tím vẫn trúng chiêu, yếu dần trên đài chiến đấu bắt đầu đẫm máu.
“Chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả”.
Tư Không Kiếm Nam bĩu môi, nếu để hắn ta đánh thì sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.
Chiêu Tuyết nghe xong hai mắt lại bốc lửa, tay ngọc đã vòng ra sau lưng nhéo cho hắn ta một cái.
“Trên người toàn bẫy là bẫy!”, Triệu Bân nhìn Đường Hạo.
Hắn có thiên nhãn, có thể thấy được huyền cơ trên người Đường Hạo, cất giấu không biết bao nhiêu là ám khí.
Thế nên đánh với loại người này phải mở hai mắt thật to, bất cẩn chút là trúng chiêu ngay.
Hắn ngước lên nhìn, Đường Hạo đã xuống đài.
Sau đó, mọi người trông thấy Liễu Như Nguyệt nhanh nhẹn đáp xuống, cả người sương khói lượn lờ.
Đối thủ của cô ta là một nam đệ tử, cao lớn vạm vỡ, có thể sánh ngang với Man
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5406/chuong-1254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.