“Sư phụ từng nói, lúc đánh nhau, nếu có thể không kết ấn thì đừng kết ấn, lãng phí thời gian”.
Triệu Bân đã xuống sàn đấu, trước khi xuống còn nói cho cả hội trường nghe triết lý nhân sinh.
“Ta chưa từng nói!”, Vẻ mặt của Vân Yên đã nói lên điều đó.
“Là ta nói” ánh mắt của Nguyệt Thần đã thể hiện hết ý đó.
Đánh nhau thì cứ đánh thôi, chuyện đơn giản mà, sao cứ lôi mấy thứ vô dụng đó ra, chúng không chỉ lãng phí thời gian mà còn đầy sơ hở nữa.
Đương nhiên, nếu như bấm ấn quyết nhanh thì tình huống lại khác, nhưng rõ ràng Hán Triều không thuộc đối tượng đó, dù hắn ta có bấm ấn quyết nhanh hơn nữa thì cũng không thể nhanh hơn bước phong thần của Triệu Bân.
“Đồ đệ!”, sư phụ của Hán Triều đã lên sàn đấu, đỡ Hán Triều dậy.
Hán Triều còn chẳng thể đứng vũng, hắn ta bị đập quá mạnh tay, không biết đã có bao nhiêu xương cốt bị gãy.
“Có vẻ đồ đệ của ngươi cũng chả ra làm sao”.
Sư phụ của Vũ Văn Hạo, sư phụ của Nghiêm Khang, sư phụ của Ngụy Đằng, sư phụ của Trần Minh… Sư phụ của tất cả những đệ tử từng bị Triệu Bân đả bại đều nói câu đó.
Trước đây, lúc đệ tử của bọn họ bị đánh, tên này đã châm biếm và chọc ngoáy không ít, bây giờ Hán Triều cũng thất bại thảm hại, bọn họ cũng phải nói cho sướng miệng.
Khuôn mặt già nua của sư phụ Hán Triều tái xanh, ánh mắt nhìn Vân Yên đầy
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5419/chuong-1142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.