Vì thế, cả Thiên Tông cứ nháo nhào cả lên, ai biết vẫn nghĩ đây là thánh địa tu luyện chứ người không biết lại tưởng nơi này đang họp chợ gì đông vui lắm, người già rồi thấy mãi cũng thành quen, mấy ngày này chưởng giáo thường mở một mắt nhắm một mắt cho qua.
Có tiền thì cứ chơi! Thua sạch rồi thì ngoan ngoãn lại, ai bày bàn cược ra cũng phải hiếu kính cho chưởng giáo một phần, nếu không lão tử sẽ phụng chỉ bắt giam, cho các người vào đại lao mà cược.
So với thế giới bên ngoài thì đỉnh Tử Trúc yên bình hơn nhiều.
Mục Thanh Hàn đã xuất quan, đứng dưới tán cây nhón chân quan sát.
Mai chính là tỷ thí tân tông, tiểu sư đệ lại không thấy bóng dáng.
Sư phụ đã ra ngoài tìm, đến nay vẫn chưa về.
Cô ta thấy Vân Yên trở về, nhưng cũng chỉ có một mình Vân Yên mà thôi.
“Không tìm thấy ư?”, Mục Thanh Hàn thử hỏi.
Vân Yên khẽ lắc đầu, mày nhíu lại thật chặt, cứ có linh cảm chẳng lành thế nào ấy, cảm giác như tiểu đồ đệ nhà cô ta đã bị giết người diệt khẩu rồi, nếu không tại sao xuống núi mấy ngày liền vẫn chưa quay về đỉnh Tử Trúc.
Về, chờ ta tìm được kho báu rồi sẽ về.
Thanh niên Triệu Bân đó vẫn còn đứng trước cửa phòng dưới địa cung đây mà? Vẫn còn bận nghiên cứu cơ quan để mở cửa, Thi Sơn đã bị giết rồi, một cánh cửa đá có thể ngăn được hắn ư? Hắn không tin mình chẳng đào được
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5423/chuong-1258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.