U Lan cau mày, không biết lời này của Triệu Bân là có ý gì.
Chính xác mà nói, cô ta rõ ràng không hề quan tâm đến bất cứ thứ gì ở đây, cô ta đến Thiên Tông chỉ để làm nhiệm vụ, cái gì mà tình tình ái ái, cô ta không quan tâm, lời cũng đã được chuyển đi rồi, những việc còn lại không liên quan đến cô ta.
Khi họ đang nói chuyện thì lại có một mùi thơm bay đến.
Mùi thơm đó xuất phát từ cơ thể Nguyệt Linh, cô ta đang đi từ lầu hai xuống, nhìn thấy U Lan đứng với Cơ Ngân thì nét mặt vẫn lãnh đạm như cũ, nhưng đặc biệt khi cô ta nhìn về phía Triệu Bân thì ánh mắt lại càng lạnh lùng hơn nữa, thậm chí trong ánh mắt đó còn có chút thù địch.
Cô ta đang nghĩ Triệu Bân có mặt ở đây là để quấy rối sư muội nhà mình.
Chuyện thế này có thể thể khiến cho bất kỳ ai cũng cảm thấy buồn bực, trước đó thì đưa thư tình cho cô ta, hai ba ngày sau lại tìm tới sư muội của cô ta để quấy rối, cái tên đi cửa sau này sao lại có thể đáng ghét như vậy, da mặt của hắn sao lại có thể dày như vậy?
“Lạnh quá!”
Triệu Bân thầm lẩm bẩm trong lòng, khí chất của Nguyệt Linh mới lạnh lùng làm sao.
“Nàng ta không phải là người mà ngươi có thể với tới đâu”, Nguyệt Linh nhẹ giọng nói, nhưng ngữ khí hết sức lạnh lẽo.
Lời này tất nhiên là đang nói với Triệu Bân, còn “nàng ta” mà cô
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5430/chuong-1171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.