Kim Huyền Chung nghiến răng nghiến lợi, quên mất thuật độn thổ.
Khi lão ta đến chắc chắn trong căn phòng đó đang có một người ẩn nấp, chỉ là lão ta không phát hiện mà thôi, khi lão ta kịp phản ứng thì trời đã tối muộn, có lẽ người đó cũng cao chạy xa bay rồi.
“Là ai? Rốt cuộc là ai?”
Kim Huyền Chung hừ lạnh, cứ điểm bị phá hủy, Thi Sơn biến mất không rõ tung tích, bảo vật bị cướp hết sạch, làm cực kỳ sạch sẽ.
Cứ điểm bị hủy cũng chẳng sao, Thi Sơn bị giết cũng chẳng ảnh hưởng gì, nhưng vấn đề là bảo vật, nhất là cái hợp đá màu tím kia, đó cũng chính là viên gạch mà Triệu Bân nói, đó mới là vật quan trọng nhất, bây giờ bị người ta đánh cắp, có trời mới biết phải đi đâu tìm.
Soạt!
Bên này, Triệu Bân lướt đi như gió, như một bóng đen chạy ra khỏi khu rừng.
Hắn không tìm Vương Trác, cũng chẳng còn thời gian để tìm.
Trời sáng tỷ thí tân tông sẽ bắt đầu, hắn phải vội vàng quay về, lần này e là không dễ chịu, thân phận của hắn đã bị Ma Tử nhận ra, Ma Tử biết thì Ma gia cũng biết, nếu hắn ta nói ra ngoài, tộc xác chết không nhắm vào hắn mới là lạ, cả Huyết Y Môn, La Sinh Môn… Rồi bây giờ là Ma gia cũng sẽ nhìn chằm chằm vào hắn, nói không chừng một ngày nào đó sẽ bị người ta giết chết.
Nghĩ thế, hắn lại thấy đau dạ dày.
Đó là một cơ hội rất tốt, không giết Ma
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5433/chuong-1197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.