“Đứng một bên đợi đi”, Bạch Huyền Thạch hừ lạnh một tiếng khiến cho đám Ngụy Đằng phải câm miệng, lão phu nói chuyện mà các ngươi cũng dám chen ngang hay sao?
“Nghịch ngợm thì nghịch ngợm, nhưng cũng cần phải có các biện pháp trừng phạt thích đáng”.
“Nếu không thì uy nghiêm của Thiên Tông để ở đâu?”
Có một số trưởng lão vuốt râu phàn nàn, hơn phân nửa là muốn dậu đổ bìm leo.
“Tiểu bổi, ngươi có gì muốn nói?”, Bạch Huyền Thạch mỉm cười nhìn Triệu Bân nói.
Đúng là một tên nhóc thú vị, còn chưa được bước vào nội môn mà đã dám tặng cho nội môn một phần quà lớn.
Hừm… quà của hắn chính là vị Phật khổng lồ kia, khiến cho cả một tòa cung điện của nội môn sụp đổ.
“Nữ soái nói lúc người trở về còn muốn tìm ta uống trà tán gẫu”, Triệu Bân ha hả cười nói.
Nghe thấy vậy, Bạch Huyền Thạch và các trưởng lão khác đều giật giật khóe miệng.
Được lắm! Tên nhóc này còn biết bản thân có chỗ dựa vững chắc.
Chỗ dựa của hắn đúng là rất vững chắc, chính là nữ soái của quân Xích Diễm Đại Hạ, đương kim phó chưởng giáo Thiên Tông, ngay cả chưởng giáo gặp cô ta cũng phải nể mặt ba phần, có rất ít người dám khiêu khích tới cô ta.
Nói trắng ra, tên nhóc Cơ Ngân này đang dùng nữ soái để hù dọa họ.
Ý tứ của hắn cũng rất hiển nhiên: nếu như các người tiêu diệt ta thì lúc nữ soái trở về sẽ không tìm được người uống trà tán gẫu, đến
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5435/chuong-1181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.