Ngặt nỗi, chân thể Âm Hàn còn đáng sợ hơn, lạnh đến mức đối thủ run lên cầm cập.
Mới đánh hiệp đầu tiên mà đối thủ đã hèn nhát rút lui, nếu còn đánh tiếp nữa thì sẽ không chỉ bị rét lạnh mà cả người còn bị đông cứng thành băng, không có lửa mạnh hộ thể thì khi đấu với Hàn Tuyết, đơn giản chỉ là muốn tìm cảm giác kích thích thôi.
“Cô này khó tìm chồng lắm!”, Kiếm Nam than thở.
Câu nói đó của hắn ta đúng ý của rất nhiều người, buốt lạnh cỡ đó thì đến khi vào động phòng cũng dễ mất mạng lắm.
Tên to con đó thì nửa hiểu nửa không, đầu óc lơ mơ, không theo kịp tốc độ của mọi người, đến giờ tên này vẫn chưa hiểu được chuyện gậy sắt và cả nguyên nhân tại sao Hàn Tuyết lại khó tìm được chồng.
“Nếu Cơ Ngân và cô ta đánh với nhau thì ta cũng sẽ ném một món binh khí lên!”
Tô Vũ đút tay vào ống tay áo, chuyện hắn ta đang nghĩ chính là chuyện này, Kiếm Nam đã bị vợ mình đánh bại, nhiệm vụ khó khăn này chỉ có thể để hắn ta làm thôi.
Hắn ta đã chuẩn bị xong gậy sắt, chủ yếu là kích thước đủ lớn… và đủ nặng.
Ting…
Tiếng đàn du dương nhanh chóng vang lên.
Thanh Dao đã ra sân, đôi tay ngọc ngà nhẹ nhàng gảy lên dây đàn, khúc nhạc Thanh Liên nghe rất vui tai.
Khúc Thanh Liên vừa có thể tấn công vừa có thể phòng thủ, giai điệu vẫn huyền diệu như từ trước đến nay, tiếng đàn kêu như tiếng kiếm, không ngừng
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5443/chuong-1238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.