Đường Hạo đối diện thì không khí thế bằng.
Đối thủ là một người rất tàn nhẫn.
“Không có gì bất ngờ”, lão Trần Huyền rót một ngụm rượu, chắc chắn nói.
“Không có gì bất ngờ”, Triệu Bân cũng nói vậy.
Mọi người đều có một suy nghĩ giống nhau khi bình luận về trận chiến trên đài.
Đường Hạo và Mặc Đao hoàn toàn không cùng một cấp bậc với nhau mà.
“Bắt đầu!”, Ngô Huyền Thông khoanh tay, lùi ra, nhường lại sàn đấu.
Keng! Vù! Soạt!
Ngô Huyền Thông vừa mới lui ra thì Đường Hạo liên tục phất tay, ám khí bay ra vèo vèo, nào là phi đao, nào là châm độc, chúng cứ nối đuôi nhau phóng ra, đặc biệt là phi châm, cây nào cây nấy mỏng như lông trâu, mắt thường rất khó nhận ra.
Nhìn sang Mặc Đao thì càng khí thế hơn.
Khí thế nằm ở chỗ hắn ta đang từng bước tiến lại gần.
Ám khí không thể phá vỡ phòng ngự của hắn ta, chỉ vút qua người và tóe lửa lên thôi.
“Mạnh vậy sao?”, Đường Hạo giật mình.
Hắn ta không nghĩ nhiều, tiếp tục phất tay, mười mấy viên bi sắt đen nhánh bay ra.
Đấy là đạn khói, mục đích chỉ để che khuất tầm nhìn của Mặc Đao, còn hắn ta thì có thể nhân cơ hội đó mà tấn công.
“Những thứ này không có tác dụng với ta!”
Mặc Đao lạnh lùng nói một câu, một tay vung đao lên, một tay bấm ấn quyết.
Hắn ta đang dùng một loại bí thuật phong độn, tạo ra một gió lốc cực mạnh, thổi bay hết
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5451/chuong-1290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.