“Không tới sao?”, Thanh Dao lẩm bẩm, đôi lông mày xinh đẹp cau lại.
“Sao còn chưa tới?”, Mục Thanh Hàn vừa bước vào đã quan sát xung quanh để tìm tiểu sư đệ.
Vân Yên cũng đang tìm kiếm, nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng của Triệu Bân ở đâu.
Vì vậy cô ta liền liếc nhìn Vân Phượng một cái, bất giác nghĩ rằng Vân Phượng đã giở trò quỷ gì đó.
“Sư muội, tiểu đồ nhi của muội đâu?”
Vân Yên mới vừa ngồi xuống thì lão đạo Âu Dương đã tiến lại gần cười nói.
Các chủ Luyện Khí các lúc nào cũng muốn lôi kéo Triệu Bân cho nên mới vội vàng chạy tới hỏi.
“Có việc nên tới chậm một chút”, Vân Yên hít sâu một hơi nói.
Lão đạo Âu Dương nhíu mày, có chút khó tin liếc nhìn Mục Thanh Hàn, lão ta vừa nhìn thấy đôi lông mày của nàng ta cau lại thì liền biết mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Tên nhóc đó là một hạt giống tốt, ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì bất trắc.
“Cơ Ngân”.
Thấy sư phụ của mình lo lắng như vậy, Hoàng Hiết thầm nghiến răng nghiến lợi.
Hắn ta mới là đệ tử của Luyện Khí các, thế mà sư phụ lại ưu ái tên đệ tử của đỉnh Tử Trúc đó nhiều hơn.
“Nhìn kìa, người đứng đầu đã tới rồi”, không biết là ai đã hô lên một tiếng.
Người đứng đầu tất nhiên là Sở Vô Sương, tất cả trưởng lão và các đệ tử đều ngước nhìn lên, Sở Vô Sương đã bước vào, áo trắng bay phấp phới, cả
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5456/chuong-1264.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.