“Sao hắn có thể làm được?”, thân là sư phụ, Vân Yên cảm thấy hơi bất ngờ.
“Đúng thật là thiên tài!”
Bát Nhã lẩm bẩm, nhẹ nhàng phất tay áo, gieo xuống một vùng ánh sáng của Phật.
Phật quang không phải là vật chất thật, biến thành một vùng biển, biển niệm lực, cuốn theo cả Phật âm hiền hòa.
Triệu Bân lập tức bị nhấn chìm.
Rất ít người có thể nhìn thấy được bóng dáng Triệu Bân, hắn đã bị Phật quang và niệm lực che lấp.
Bụp, bụp, bụp!
Trong biển niệm lực, có tiếng bụp bụp vang lên, chầm chậm nhưng có nhịp điệu, nghe kỹ thì mới nhận ra đó là tiếng bước chân của người, có lẽ vì bước đi quá nặng nề hoặc cũng có thể là cơ thể của người đó quá nặng nề nên mỗi bước chân đặt xuống đều khiến sàn đấu kêu lên ầm ầm, giống như đang đánh chuông.
“Chắc tên nhóc đó đã đột phá cảnh giới rồi!”, lão Trần Huyền nhướng mày.
Ông ta là cao thủ cấp Địa Tạng, đương nhiên có thể nhìn xuyên được biển niệm lực, chính vì có thể nhìn xuyên được nên ông ta mới cảm thấy bất ngờ, vì trong biển niệm lực, cái tên Cơ Ngân đó đang không ngừng tiến về phía trước như đang ở chốn không người, bất kể niệm lực cuồn cuộn cỡ nào thì tất cả cũng không thể xâm nhập vào được cơ thể hắn, càng khó có thể ngăn cản được bước tiến của hắn.
“Đẳng cấp khiếp thật!”, Tô Vũ lập tức nuốt nước bọt.
Những người xung quanh cũng có cùng cảm nghĩ, đến cả Man Đằng cũng
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5463/chuong-1293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.