Chương 1215:
Cô ta vẫn không mở mắt, dù có mạnh cũng không phải là đối thủ của cô ta.
“Cũng không đến nỗi nào”.
Cuối cùng tâm trạng Nguyệt Linh cũng bắt đầu nổi lên một gợn sóng.
Gợn sóng đó dành cho sức mạnh của Triệu Bân, nó mạnh hơn những gì cô ta tưởng.
“Tiểu tử, ngươi cũng mạnh đấy!”
Người ngạc nhiên nhất có lẽ chính là Man Đằng to con trên đài, ánh mắt bắt đầu buồn bực.
“Đủ mạnh chưa”, Triệu Bân cũng nhe hàm răng trắng tuyết ra.
“Mạnh”, Man Đằng cũng cười, nụ cười hết sức hào hứng, cuối cùng cũng có một kẻ đánh đấm được xuất hiện ở đây: “Ngươi cũng chịu đòn tốt đấy nhỉ, thế thì ta chẳng che giấu làm gì nữa, hôm nay nhất định sẽ cho ngươi đánh thật đã”.
“Bạo Thiên Lang Nha”.
Hắn ta nhảy vọt lên, hai tay nắm chặt Lang Nha bổng, xuyên qua vòm trời nện xuống.
“Lại đây”.
Triệu Bân đi tới, nắm đấm siết chặt.
Bỗng nhiên, Lang Nha bổng Man Đằng đang đánh xuống đột ngột trở nên khổng lồ đến lạ, từ xa nhìn lại, ai biết thì nó vẫn là Lang Nha bổng, ai không biết lại tưởng đó là gốc cây khổng lồ ấy chứ? Đứng trước gốc cây khổng lồ ấy, Triệu Bân như một đứa trẻ mới sinh vậy.
“Mẹ ơi”.
Tim Triệu Bân chợt hẫng một nhịp, cú đấm sắp đánh tới lại vội vàng thu về.
Thế công của hắn nhanh chóng biến thành thế thủ, hai tay giơ lên thật cao để đỡ, có trời mới biết Lang Nha bổng của Man Đằng còn
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5483/chuong-1286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.