“Sở Vô Sương, Hán Triều, lên đài”.
“Đệ tử… bỏ quyền”.
Ngô Huyền Thông vừa mới hô lên thì đã nghe thấy Hán Triều ho khan một tiếng nói.
Sở Vô Sương nghe vậy thì lại nhắm mắt dưỡng thần, không nhúc nhích chút nào.
“Tống Dục, Hàn Tuyết, lên đài”.
Ngô Huyền Thông lại hô lên lần thứ ba.
“Đệ tử bỏ quyền”.
Vũ Văn Hạo khoát tay, đối chiến với chân thể âm băng, có thể thắng được mới là lạ.
“Thật sự rất thú vị”, tất cả mọi người đều tặc lưỡi.
Ba trận đầu tiên của tỷ thí tân tông, các đệ tử rút thăm đều tự bỏ quyền tỷ thí.
Lùi một bước trời cao biển rộng, đối với Hán Triều và Tống Dục mà nói thì làm người nên biết lúc nào nên lùi bước để bảo toàn bản thân, đối thủ của bọn họ là Sở Vô Sương và chân thể âm băng, nếu như còn liều mạng đối kháng tức là tự mình tìm khổ.
“Nghiêm Khang, lăn lên đây cho ta”.
Không chờ đến lúc Ngô Huyền Thông gọi thì Hoa Đô đã lên đài, gào lên đầy khí thế.
Đúng vậy, đối thủ của hắn ta là Nghiêm Khang, nói thật thì hắn ta chờ cái ngày này cũng lâu rồi.
“Ta sợ người chắc?”, Nghiêm Khang hừ lạnh, nhảy lên đài chiến đấu.
Thấy thế, quần chúng đều ngồi thẳng dậy, e là ân oán của hai người này đã vang danh khắp Đại Hạ rồi, một người đến Túy Mộng Lâu chơi gái, một kẻ nửa đêm đi nổ người, cứ thế thành thù.
Nay lại gặp nhau trên đài chiến, làm
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5511/chuong-1373.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.