Hàn Tuyết bị thương khá nặng, mặc dù là phần lực còn lại của đao ý nhưng cũng để lại một vết máu trên người cô ta, đao khí xâm nhập vào thể hồn khiến cơ thể cô ta hỗn loạn, cũng may được sư phụ của mình loại bỏ.
“Con… thua rồi”, Hàn Tuyết mệt mỏi cười.
Thua Mặc Đao không mất mặt chút nào, mặc dù lực chiến đấu không phân cao thấp nhưng trạng thái của đối phương lại vững chắc như sắt thép.
Phụt!
Mặc Đao nôn ra máu, lảo đảo một chút rồi ngã xuống.
Hàn Tuyết bị đao ý của hắn ta đánh trúng, hắn ta cũng chịu phải khí lạnh Âm Băng của Hàn Tuyết.
Nửa chiêu này là hắn ta suýt thắng, nếu không phá được Hàn Băng Ấn thì người thua là hắn ta, cũng may ý chí của hắn ta đủ kiên cường.
“Thắng rồi”.
Triệu Bân bật cười nhìn lão Trần Huyền.
Lão Trần Huyền sầm mặt, sao ngươi đoán chuẩn thế! Thật sự là vấn đề ăn ở sao? Sao ta cược một lần là thua một lần thế, thằng nhóc này lại cứ thắng mãi thôi? Hay là tên này… biết bói toán?
“Đặc sắc, đúng là rất đặc sắc!”
Tiếng thốt kinh ngạc ở phía dưới liên tục vang lên, kinh ngạc vì Mặc Đao và cũng kinh ngạc vì Hàn Tuyết, trận này bọn họ thật sự đã đánh rất tuyệt.
Có điều, so với Cơ Ngân và Bát Nhã thì không thể nào sánh bằng được.
“Sao cuộc thi dành cho các đệ tới mới nhập môn kỳ này có nhiều thiên tài thế không biết”.
Ngoài thốt lên kinh ngạc ra thì các đệ tử nội môn có mặt ở
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5524/chuong-1362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.