Chương 1282:
Giây phút đó, cả hội trường bỗng im lặng.
Cũng chính vào lúc đó, những người bên ngoài cửa đều đưa mắt nhìn về phía Man Đằng.
Vẫn giống như trước đây, ánh mắt của các thanh niên khi nhìn Man Đằng đều rất kỳ lạ: Trong trận đấu có sự tham gia của Sở Vô Sương mà ngươi cũng dám ném đồ lên sàn đấu, gan thật mà, có biết là tính khí của Sở Vô Sương rất tệ không? Cô ta sẽ đập ngươi thành tro ngay và luôn đấy!
“Sao bọn họ lại nhìn ta như thế?”, Man Đằng gãi đầu.
“Đừng đùa nữa, ta không thân với ngươi”, Kiếm Nam tự giác né ra, tất cả hành động của hắn ta đều nói lên một điều: Đừng hiểu nhầm, ta thật sự không quen biết với tên to con này!
“Đàn ông thối”.
“Không biết xấu hổ”.
Các đệ tử nữ lên tiếng mắng, ánh mắt đều tóe lửa.
Nhìn sang các trưởng lão nữ thì thấy mặt mày ai cũng cực kỳ khó coi, đặc biệt là sư phụ của Sở Vô Sương.
“Đừng mắng người thế chứ!”, Man Đằng ngây mặt ra.
“Vậy là sao?”.
Các trưởng lão và đệ tử nội môn đến sau đều không hiểu đang có chuyện gì, chẳng phải tên to con đó chỉ cho mượn binh khí thôi sao? Có cần phải như vậy không? Sao lại còn bị mắng thế kia? Lẽ nào đó là một loại binh khí cực kỳ mạnh mẽ, có thần uy đáng sợ sao?
“Lúc mọi người chưa đến thì có người không cư xử theo võ đức ở đây”.
Lão Huyền Sơn vuốt râu, giải thích một
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5530/chuong-1333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.