Keng!
Trong ánh mắt của tất cả mọi người, ngón tay của phân thân Sở Vô Sương gõ nhẹ.
Kiếm trong tay Lâm Tà run lên dữ dội, run đến mức Lâm Tà phải nhảy lùi về phía sau.
Soạt!
Phân thân Sở Vô Sương bám sát như một cái bóng, thân pháp biến hóa kỳ dị, khiến Triệu Bân ngồi xem phải nhíu mày.
Khi hắn đang suy nghĩ thì Lâm Tà đã đáp xuống đất.
Hắn ta chưa kịp đứng vững thì phân thân Sở Vô Sương đã đánh tới, một ngón tay chạm vào mi tâm hắn ta.
“Ta… Thua”, Lâm Tà cười tự giễu.
Phân thân Sở Vô Sương đã nương tay rồi.
Nếu muốn giết hắn ta thật thì một ngón tay đó đủ để đâm xuyên qua mi tâm.
Hắn ta còn chưa dứt lời thì phân thân của Sở Vô Sương đã hóa thành làn khói lơ lửng, biến mất trên đài chiến đấu.
“Quá mạnh mẽ”.
Đa số các đệ tử có mặt đều bị trúng đòn của phân thân, một trong số các phân thân đó đã đánh bại Lâm Tà chỉ trong một chiêu.
Thực lực này mạnh tới mức nào cơ chứ! Khó trách người ta lại kiêu ngạo như thế, bởi vì người ta có dư thực lực để kiêu ngạo! Thử hỏi xem đệ tử nào có mặt có thể hạ gục Lâm Tà chỉ bằng một chiêu ngoại trừ cháu gái của nữ soái, Sở Vô Sương!
Triệu Bân trầm mặc, tâm tư rối loạn, không khỏi bàng hoàng.
Những gì Sở Vô Sương làm được, hắn cũng có thể làm được.
Hắn chỉ không chắc Sở Vô Sương còn mạnh đến mức nào.
Trận đấu đầu tiên đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5538/chuong-1297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.