“Huynh muốn chết sao!”
“Đừng có đánh ta! Ta cho hắn mượn một món binh khí thôi”.
“Cho mượn hả, ta cho huynh biết tay”.
Trận chiến trên đài còn chưa bắt đầu thì khán giả dưới đài đã bắt đầu náo loạn.
Mộ Chiêu Tuyết đang đánh Tư Không Kiếm Nam, ném cái gì lên không ném, lại đi ném một đoạn côn sắt?
“Có hậu bối như vậy ta cũng cảm thấy an tâm rồi”.
Các nam trưởng lão có mặt đều vuốt râu ý nhị nói.
Mấy nam đệ tử cũng đều ho khan, đoạn côn kia… càng nhìn càng cảm thấy chướng mắt.
“Không biết xấu hổ”.
Trong đôi mắt đẹp của các nữ đệ tử đều bốc hỏa, không khỏi ngượng ngùng mắng.
Ánh mắt của các nữ trưởng lão cũng vô cùng ảm đạm, tựa hồ như biết đây là ý tứ gì.
“Sao vậy… đó chỉ là một đoạn côn sắt thôi mà”.
Man Đằng gãi gãi đầu, nhìn mãi mà không hiểu mọi người có ý gì.
Hắn ta mặc dù to con nhưng vẫn còn là một tên nhóc rất ngây thơ.
“Côn sắt có thể dùng để đánh người”.
Tô Vũ hít sâu một hơi, sau đó mới quay lại giải thích một cách hết sức tươi mát thoát tục.
Sao có thể không đánh cái tên Tư Không Kiếm Nam đó chứ! Một đoạn côn sắt của hắn ta đã đập thẳng vào những người có mặt ở đây.
Bầu không khí trở nên hết sức xấu hổ.
Triệu Bân cũng là một nhân tài, hắn thật sự cầm đoạn côn sắt lên.
Chỉ có điều hắn đã nhanh chóng nhét nó
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5545/chuong-1384.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.