Với tư cách là người chủ trì của cuộc đấu, đây là ý nghĩa tồn tại của ông ta.
Ông ta là cao thủ Địa Tạng đỉnh cao, một tay tóm lấy kiếm Long Uyên vô cùng dễ dàng.
Cho dù là vậy, cho dù chưa bị trúng chiêu, nhưng mi tâm của Sở Vô Sương vẫn bị kiếm ý vạch ra một vết thương, máu chảy đầm đìa, thậm chí kiếm uy xâm nhập vào thể phách, uy lực quá mạnh, khiến cô ta phải run rẩy.
Phụt!
Triệu Bân phun máu, lảo đảo lùi về sau, bàn tay cầm kiếm nổ tung.
Là do kiếm ý quá mạnh, bỗng dưng bị Ngô Huyền Thông túm lấy, không kịp phát ra ngoài, uy lực của nhát kiếm cắn ngược cơ thể hắn, thoáng chốc chém đứt luôn cánh tay của hắn, máu chảy đầm đìa, trông rất đáng sợ.
“Ta… thua rồi!”, Sở Vô Sương tái nhợt.
Tuy rất không muốn nói ra điều này, nhưng cô ta vẫn phải bỏ thái độ kiêu ngạo của mình.
Thua rồi, trận này cô ta thua rồi, thua đến không còn gì… trong tay một võ tu cảnh giới Chân Linh.
“Ta… thua rồi!”
Sở Vô Sương nói rất khẽ, nhưng lọt vào tai người khác cứ như sấm dậy.
Người xem trận đấu cứ tưởng mình nghe nhầm, viên minh châu trong tay Sở gia, cháu gái ruột của nữ soái Xích Diễm, người mang năm thuộc tính đầu tiên trong lịch sử, người vượt qua Hồng Uyên của Đại Hạ… thế mà lại thua.
Tới khi hoàn hồn mới chắc chắn mình không nghe nhầm, quả thật cô ta đã thua.
Nếu không nhờ Ngô Huyền Thông
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5579/chuong-1395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.