“Cho nên biến dị chính là lột xác thành một loại huyết mạch mới”, Nguyệt Thần ngáp một cái, lúc này mới từ từ nói: “Nói chung, huyết mạch sẽ không dễ dàng biến dị, trừ phi gặp phải tình huống cực kỳ đặc thù, ví dụ như dung hợp với huyết mạch khác tạo ra một huyết mạch mới chẳng hạn, hoặc là khi huyết mạch thức tỉnh lại phát sinh một loại biến cố khó có thể nắm bắt.
Nha đầu này đang ở trong tình huống thứ hai, là ta đã quá xem thường huyết mạch của nàng, quá trình thức tỉnh huyết mạch xảy ra vấn đề cho nên mới dẫn tới biến dị, như vậy… sẽ càng có nhiều biến số phát sinh hơn nữa”.
“Vậy phải làm sao thì nàng mới có thể tỉnh lại được?”, Triệu Bân lại hỏi.
“Trạng thái hiện giờ của nàng chính là hai trạng thái biến dị huyết mạch và thức tỉnh huyết mạch tồn tại song song, có tác động từ bên ngoài vào e rằng cũng vô ích, tất cả phải dựa vào chính bản thân nàng thôi”, Nguyệt Thần nói: “Nếu ngươi thật sự muốn làm gì đó cho nàng thì hãy đi tìm một loại hoa tên là hoa Bồ Đề, chỉ có điều tác dụng của nó cũng không lớn, hơn nữa ở phàm giới cũng chưa chắc có loại hoa đó”.
“Hoa Bồ Đề”, Triệu Bân lẩm bẩm.
Lời nói của Nguyệt Thần không vẹn toàn, tác dụng không lớn cũng chính là có tác dụng.
Nếu như nó thực sự có thể giúp Liễu Tâm Như tỉnh lại thì cho dù chỉ là một tia hy vọng nhỏ nhoi hắn cũng sẽ không từ bỏ.
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5662/chuong-1390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.