Trên đường đi người của Triệu gia không biết đã nói câu này bao nhiêu lần.
“Chuyện nhỏ thôi”.
Nhóm cường giả mà Ngưu Oanh và Bạch Nhật Mộng mang tới nhìn sang mấy trưởng lão đó, chỉ có thể mỉm cười nói.
Nói thật ra nếu như thiếu chủ cùng thánh nữ của bọn họ không lấy cái chết ra mà ép buộc thì bọn họ cũng sẽ không nhúng chân vào vũng bùn này, dù sao nơi đây cũng là Đại Hạ, không phải địa bàn của bọn họ, nếu như làm không tốt thì chắc chắn bọn họ sẽ gánh họa ngập đầu, chọc giận Đại Hạ thì hậu quả nhất định không phải chuyện đùa.
“Bọn ta đều đã là những phế nhân, mau giết chết bọn ta đi”, lục trưởng lão của Triệu gia nói với hơi thở hết sức mỏng manh.
Lời nói của ông ta tràn đầy thê lương, mà ánh mắt của mỗi một người trong Triệu gia cũng hết sức kiên định.
Bọn họ biết cơ hội để có thể trốn thoát không lớn cho nên đều không muốn trở thành gánh nặng của Triệu Bân, chủ yếu là do bọn họ đều rất hiểu Triệu Bân, một khi người trong gia tộc rơi vào tay Tử Y Hầu thì Triệu Bân chắc chắn sẽ xuất hiện.
Bọn họ không hề muốn Triệu gia ngay cả một người cuối cùng cũng không giữ được.
“Tiền bối đừng nói ra những điều ngớ ngẩn như vậy”, Thanh Dao lập tức nói.
Trong một khoảnh khắc cô ấy suýt chút nữa đã nói ra sự thật, tuy nhiên cô ấy vẫn có thể nhịn xuống.
“Chỉ cần ta còn sống thì ta nhất
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5688/chuong-1402.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.