Triệu Bân nghiêm túc đào hai ngày một đêm, còn cô ta thì ngồi nhìn hết hai ngày một đêm, để đồ đệ có thể biết được đại địa linh mạch trong truyền thuyết, cô ta cũng đã tốn rất nhiều tâm sức.
Những chỗ cần đào vòng qua thì Triệu Bân càng tỉnh táo hơn.
Ầm, keng, choảng.
Tiếng kiếm và đá cứng va vào nhau vang lên lanh lảnh.
Mặt đất vốn đã rất cứng nên càng không phải nói đến tầng sâu bên dưới, mỗi một kiếm chém xuống đều có thể nhìn thấy lửa tóe lên.
“Dán ở chỗ này thêm lá nữa”.
Triệu Bân cứ đào sâu một trượng thì lại dán một lá bùa.
Đấy là bùa che mắt, nhằm đề phòng việc đào đến đại địa linh mạch thì linh khí lớn mạnh sẽ lộ ra ngoài.
Không biết từ lúc nào, dưới mặt đất đã có tiếng rắc rắc truyền đến, một vách ngăn bằng đá đã bị phá vỡ.
Giây phút đó, ánh sáng đột nhiên phóng ra, luồng sáng đủ màu sắc, khí sinh linh cuồn cuộn trào ra từ lỗ hổng của vách ngăn, hất Triệu Bân ngã bật ra.
May mà có bùa che mắt, ngăn khí sinh linh trở lại, nếu không thì linh lực sẽ trào ra ngoài qua đường hầm, vậy thì cả Đế Đô sẽ rất náo nhiệt cho mà coi.
“Tú Nhi, có ánh sáng rồi”.
Triệu Bân ngồi dậy và vội nói.
“Nhìn đi!”.
Nguyệt Thần mở mắt và nói: “Vào từ lối đó”.
Không cần cô ta nói thì Triệu Bân cũng đã phá to lỗ hổng ra, lộn người vào trong rồi.
Đập vào
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5701/chuong-1555.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.