Triệu Bân khoanh gối nhìn về hướng sao Bắc Đẩu, cũng không biết đó là một ngôi sao thật sự hay là một thứ được diễn hóa ra từ đại thần thông, dùng nó nhìn lén núi Bất Tử, một người phàm trần như hắn không thể nào lý giải được phương pháp này.
Chính bởi vì hắn không thể lý giải được cho nên hắn lại càng khao khát đạt được, hắn muốn được du sơn ngoạn thủy ở trên cao, muốn từ trên cao nhìn xuống nhân gian bằng nhãn giới của thần tiên, có lẽ hắn sẽ càng có thể nhìn được rõ ràng hơn.
Thu tầm mắt lại, hắn lại lấy ra cung Bá Vương ngắm nhìn, những hoa văn cổ xưa được khắc trên đó càng rõ ràng hơn dưới ánh trăng, giống như hình dáng của hai con rồng đang bay, hắn càng nhìn lại càng cảm thấy giống như còn có thể nghe được cả tiếng rồng ngâm vang lên một cách mơ hồ.
Người giỏi dùng cung thì đa phần đánh phối hợp là tuyệt nhất.
Núp trong bóng tối và bắn ra những mũi tên lạnh lẽo, chuyện này làm giỏi nhất vẫn là cung thủ.
“Nhìn kìa, bạn cũ của ngươi kìa”, Nguyệt Thần đột nhiên nói.
“Người nào?”, Triệu Bân nghe thấy vậy thì liền đứng dậy.
Hắn hỏi như vậy quả là hết sức có ý tứ.
Thử nghĩ mà xem, hắn có rất nhiều bạn cũ, ai mà biết Nguyệt Thần đang nói đến người nào.
Nguyệt Thần nhắc nhở hắn một tiếng rồi liền ngã người lên mặt trăng ôm má ngủ say, hành động này đã nói lên tất cả: tự mình tìm hiểu lấy đi.
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5731/chuong-1572.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.