

Mẹ tôi quỳ trước mộ bà ngoại, vừa khóc vừa gọi: “Mẹ ơi.”
“Ơi.” Tôi đáp một cách non nớt.
Mẹ tôi tức giận tát tôi một cái thật đau.
Tôi thở dài, tôi thật sự là mẹ của bà ấy, từ năm 1970 xuyên không tới đây mà.
#Phần tiếp của bộ “Xuyên về năm 1970: Nuôi dì, mẹ và cậu”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.