“Ca ca, lâu thế không thấy huynh về, muội và mẹ lo lắng chết đi được!”, Minh Nhi bĩu môi nói như đang tức giận.
Vân Mạc véo mặt Minh Nhi, cười nói: “Tiểu công chúa của chúng ta đừng giận, xem huynh mang thứ gì về cho muội này”.
Minh Nhi nhận lấy cái hộp Vân Mạc đưa cho mình, sau khi mở ra thì thấy một cây trâm phượng nằm bên trong.
“Wow, đẹp quá!”, Minh Nhi ngạc nhiên hô to, nhưng sau đó vẻ vui sướng trên mặt biến mất, Minh Nhi cúi đầu nói: “Thứ này đắt lắm đúng không? Ca ca đừng tiêu nhiều tiền như thế cho Minh Nhi”.
Vân Mạc đau lòng nhìn muội muội, trước đây họ rất nghèo, cho nên mẹ và Minh Nhi đều chưa từng mua trang sức. Cây trâm phượng này có giá mấy chục kim tệ, đúng là không rẻ, nên Minh Nhi hiểu chuyện mới đột nhiên ngưng cười.
Vân Mạc xoa đầu muội muội, dịu dàng nói: “Minh Nhi, ca ca kiếm được rất nhiều tiền, sau này chúng ta không thiếu chút tiền này đâu! Minh Nhi thích cái gì thì mua cái đó là được!”
Dứt lời, hắn lấy ra một ít kim tệ và một tờ ngân phiếu trị giá một trăm kim tệ đưa cho Minh Nhi.
“Đây là?”, Minh Nhi trợn to mắt nhìn Vân Mạc với vẻ khó tin. Trước kia một kim tệ cũng là một khoản tiền không nhỏ với họ, bây giờ Vân Mạc lại dễ dàng lấy ra hơn một trăm kim tệ, việc này thật sự như nằm mơ vậy, khiến người ta thấy khó tin.
“Vân Mạc ca ca!”, lúc này, bên cạnh có một
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/y-tien-van-mac/8152/chuong-37-sinh-ra-hon-thuc.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.