Vân Tiểu Quả ngơ ngác nhìn Vân Mạc, đợi đến khi bóng dáng Vân Mạc biến mất nàng ta mới hoàn hồn, Vân Mạc không hề mắc bẫy của nàng ta!
“Chỉ là một kẻ vô dụng, có gì mà đắc ý chứ!”
Vân Tiểu Quả siết chặt tay, tức giận đến mức mặt tái mét, ngay cả lớp phấn dày cũng không che giấu được.
Vân Mạc đi tới nơi ở của Tộc trưởng, thấy Tộc trưởng đang đợi hắn trước cửa.
“Ngại quá Tộc trưởng, để ngài phải đợi con bên ngoài thế này!”, Vân Mạc vội vàng nói, nếu không nhờ Vân Vị Thăng e rằng trước đó hắn đã bị Bát trưởng lão gi3t chết, cho nên hắn rất kính trọng Vân Vị Thăng.
“Ha ha! Không sao, dù sao ta cũng không có chuyện gì làm, vừa mới đột phá, tiếp tục tu luyện cũng chẳng có thu hoạch gì”, rõ ràng thái độ của Tộc trưởng với Vân Mạc tốt hơn trước đây nhiều: “Vân Mạc, không ngờ con lại lợi hại như thế, ngay cả Vân Liệt cũng không phải đối thủ của con. Lúc thách đấu chắc hẳn con đã tự tin có thể chiến thắng Vân Liệt rồi đúng không? Ta còn lo lắng cho con suốt một tháng, không ngờ ta chỉ là lo lắng thừa”.
“Không phải Vân Mạc muốn giấu giếm, mong Tộc trưởng thứ lỗi”, Vân Mạc không thể nói cho Vân Vị Thăng biết chuyện y thuật và quyền pháp Hám Sơn được.
“Không sao, ai mà không có chút bí mật chứ? Đây là chuyện tốt mà”, Vân Vị Thăng vui vẻ nói, sau đó mời Vân Mạc vào nhà.
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/y-tien-van-mac/8169/chuong-17-duoc-hoi.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.