Nữ tử trung niên lạnh nhạt quan sát Tuyết Sinh, hai mắt như giếng cổ thâm u cất chứa băng lãnh cùng chết chóc, nàng tựa Thiên Nhân cao cao tại thượng còn hết thảy tồn tại trước mặt không dám tương xứng, nếu như nhìn thẳng sẽ là bất kính.
Mà thanh âm cũng vô cùng tùy ý, vừa lạnh vừa nóng, như có như không.
“Ngươi làm sao lấy được chừng ấy Cam Túc Lộ?”.
Tuyết Sinh biết trước nàng sẽ hỏi câu này, tất nhiên hắn không dám dối gạt, đối phương nhìn bề ngoài trẻ trung diễm lệ nhưng biết đâu đó lại là một lão bà sống vài trăm năm tuổi, đối với cường giả như vậy nếu không thành thật chẳng khác gì đem tính mạng ra trêu đùa.
Chỉ hoảng hốt một chút, Tuyết Sinh ôm quyền cung kính, bình tĩnh trả lời.
“Lúc đệ tử vừa đến Hải Xà Đảo liền gặp một vị Trúc Cơ tu sĩ cũng đang truy tìm thứ gì đó, nhờ hắn dẫn dụ Mãng Xà cho nên đệ tử mới có thể tiếp cận Cam Túc Thạch!”.
Nói đến đây trong mắt Tuyết Sinh bỗng nhiên thoáng qua một tia lăng lệ, hắn không dám dò xét biểu tình của nữ tử trung niên nhưng biết chắc nàng sẽ còn nghi vấn, cho nên im lặng chờ đợi.
“Ngươi nói một tên Trúc Cơ dẫn dụ Mãng Xà?” Nữ tử trung niên nheo mắt nhìn Tuyết Sinh, nàng rõ ràng một chuyện, xưa nay Hải Xà Đảo bị đám tu sĩ tới lui vô số lần, đào bới gần như trống không, chẳng có thứ gì khác ngoài Cam Túc Lộ cùng một ít thảo dược tầm thường
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/duc-hoa-trung-sinh/2430/chuong-17-khong-tu-ma-biet.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.