Lúc này hắn đã hoàn toàn quên hết đau nhức do tích huyết tu luyện, cũng không có thời gian cảm nhận thế giới vừa mất đi mê vụ, cả người là bất an mãnh liệt, mồ hôi không kiềm chế được chảy xuống hoà tan vết máu chưa khô trên y phục khiến cho màu máu nhạt đi một chút.
Sống tại đây ba năm, Tuyết Sinh biết Mã Nhạc Sơn chứa đựng quỷ dị cùng hung hiểm, ba năm kia hắn thể nghiệm vô số, chém giết vô số.
Tại lúc Thiên Không mất đi ánh sáng, khi bóng tối hàng lâm Mã Nhạc Sơn mới thật sự lộ ra bộ mặt của nó.
“Phong Thiên Trưởng phán đoán không sai, trận mê vụ này nhất định là do Dị Tộc làm ra.
.
Cũng không loại trừ một khả năng khác”.
Tuyết Sinh nói thầm.
Ở bên trong Doanh Binh ai chết ai sống hắn không quan tâm, hàng ngày nhân số tử vong quá nhiều mà Doanh Binh cũng hung hiểm phức tạp không khác gì Mã Nhạc Sơn, nhân tình nóng lạnh mấy năm nay hắn hiểu, nhưng vẫn có một vài người đối với hắn giống như sợi lửa, nhiều khi nhu hoà khiến cho hắn có chút vướng bận.
Tuyết Sinh có ba bằng hữu sinh tử tri giao nhiều lần phó thác tính mệnh, có vị Phong Thiên Trưởng kia hắn kính như trưởng bối, còn có Tuyên Thúc nhìn hắn trưởng thành.
“Cầu mong các ngươi bình an!” Tuyết Sinh chân thành mặc niệm.
Bầu trời vẫy xuống dư huy, báo hiệu chiều tà gần buông, phía sau tán rừng là một mảnh màu sắc mông lung, tựa như ai
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/duc-hoa-trung-sinh/2431/chuong-18-vuot-qua-hong-tuyen.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.