Trong biển tuyết phiêu diêu, mỗi một sợi gió quét ngang giờ phút này đều là đao, sắc bén cực độ để cho người ta lạnh buốt tim gan, cắt xuống da thịt đau đến muốn khóc, nhưng nước mắt vừa trào ra lập tức bị khí lạnh giam cầm, kết thành băng tinh đọng lại nơi khoé, mà tuyết càng thêm vần vũ, như thay người rãi hoa cúc trắng đầy đường, gió thành tiếng kèn Bát Âm.
Thổi khúc tàn tình niệm Hồng Trần.
Ai đem khăn tang treo thương khung!.
Tuyết Sinh đi, rời sơn cốc này, hướng thiên địa bao la, bước chân của hắn rất bất thường, khi cao khi thấp, giày vải vùi sâu trong tuyết trắng đất bùn.
Tuyết Sinh vác Phong Càn trên vai, yên lặng tiến lên, như Mã Nhạc Sơn ngày đó, Phong Càn trọng thương là Tuyết Sinh cõng hắn rời khỏi phiến thế giới điêu tàn, như lúc tiễn biệt, từ giã xóm nhỏ tìm đến La Sát Môn.
Lúc này nhìn lại vẫn cùng con đường, chung một người như vậy, có điều trước kia là ly biệt, hiện tại là tử biệt.
Hắn cảm thấy cả người Phong Càn thật nhẹ, giống bao tải bông, như dân gian nói: Ba phần xác, bảy phần hồn.
Bi thương trong lòng Tuyết Sinh càng ngày càng đậm.
Yên lặng bước vào rừng cây, yên lặng xuyên qua bóng tối cùng mưa tuyết, thời gian chậm rãi trôi đi, đêm tàn, mặt trời lại hiện.
Nhàn Vân Tử lầm lũi theo sau, lòng hắn cũng có bi thương.
Đáng ra hắn không nên như vậy, cả đời chém giết quá nhiều, gặp qua không biết bao nhiêu lần
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/duc-hoa-trung-sinh/2501/chuong-65-giet-truoc-tinh-sau.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.