“Cho ta?” Diệp Tố nghe được lời này của tiểu sư đệ, cúi đầu nhìn “hắc ngọc” trong tay, nói, “Nhưng ta sợ là trả không nổi đâu.”
“Ai cần ngươi trả.” Ánh mắt Du Phục Thời có chút rối loạn, đây là vảy rơi xuống từ trên người hắn, tuy rằng hình như có người từng nói là không thể tùy tiện đưa cho người khác, nhưng đưa cho phàm nhân này……hẳn là không sao.
Từ viên ngọc thạch tím lần trước đến phiến hắc ngọc này, Diệp Tố càng thêm tò mò về thân phận của Du Phục Thời, nàng nhìn tiểu sư đệ hỏi: “Đệ là đại năng Độ Kiếp nào đó phi thăng thất bại à?”
Nghe nói có vài đại năng Độ Kiếp phi thăng không thành sẽ không thân vẫn đạo tiêu mà cảnh giới sẽ bị thụt lùi, bắt đầu tu luyện lại.
Đại năng Độ Kiếp kỳ sống mấy ngàn năm, phi thăng lại bị sét đánh, nhớ không rõ chuyện trước kia về tình về lý đều có thể hiểu được.
Tiểu sư đệ có giới của chính mình, thực lực tăng lên nhanh hơn so với người bình thường, tựa hồ cực kỳ phù hợp với suy đoán này.
Du Phục Thời nghe không hiểu nàng nói gì, hắn không ngại Diệp Tố vẫn còn đang ở trong phòng, chỉ lo cúi đầu cởi đai lưng, muốn thay quần áo.
“Tiểu sư đệ.” Diệp Tố hoảng hốt bước nhanh tới đè lại tay Du Phục Thời, tầm mắt né tránh, “……Ta chờ đệ ở bên ngoài.”
Nhìn Diệp Tố quay lưng vội vàng rời đi, Du Phục Thời khẽ nhíu mày: Phàm nhân này thật khó hiểu, muốn ra bên ngoài chờ,
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/khong-can-loan-an-va/1036/chuong-139-kiem-linh.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.