Du Phục Thời vờ như không nghe thấy, muốn bước ra sơn động nhưng lại bị Diệp Tố giữ lại.
“Đai lưng còn chưa mang xong.” Diệp Tố kéo người lại, cúi đầu nhìn đai lưng của tiểu sư đệ, được thắt rối tinh rối mù, giống như là tùy tay cuộn lại thành một cục vậy.
“Ta không biết làm.” Du Phục Thời đúng lý hợp tình nói.
Diệp Tố ngước mắt nhìn hắn: “Hôm trước biết làm, hôm nay lại không biết?”
Du Phục Thời nghiêng mặt đi, không để ý đến phàm nhân này nữa, bảo vệ hình tượng cao lãnh của mình.
Diệp Tố tiến đến gần thêm một bước, duỗi tay tháo ra chiếc đai lưng lộn xộn, sau đó một lần nữa giúp hắn thắt lại: “Không ngủ ở trên giường sao lại còn cởi áo ngoài?”
Du Phục Thời thoải mái cúi đầu nhìn Diệp Tố giúp hắn thắt đai lưng: “Không biết.”
Ngay sau đó, Diệp Tố vòng tay phải qua eo của hắn, vòng một vòng đai, tay áo cũng vì thế trượt xuống, lộ ra cánh tay nàng.
Hai người rõ ràng đều nhìn thấy trên cổ tay nàng có vết đỏ nhàn nhạt, không quá đậm màu, nhưng có người trong lòng chột dạ, thân thể lập tức cứng đờ, bị đại sư tỷ phát hiện.
Diệp Tố vẫn không nói tiếng nào tiếp tục thắt đai lưng, sau khi thắt xong mới lui về phía sau một bước, nâng tay phải lên, cúi đầu nhìn kĩ vòng màu đỏ nhợt nhạt trên cổ tay, giương mắt nhìn về phía tiểu sư đệ: “Đệ hóa thành bản thể à?”
Khó trách vừa rồi Vụ Sát Hoa lại bị đặt
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/khong-can-loan-an-va/1038/chuong-140-troi-than-vong.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.