1 vạn thượng phẩm linh thạch.
Cho dù bán hết mấy người Diệp Tố cũng không được giá này.
Thêm vào tốc độ của nhân viên buổi đấu giá của Ngư Hương Các cực kỳ mau, trong chốc lát đã mang tàn quyển phù thư vào gian ghế lô, chờ bọn họ lấy ra 1 vạn thượng phẩm linh thạch.
Nhân viên buổi đấu giá cảm thấy loại người vung tiền như rác này hiếm khi gặp phải, phải nhanh cái chân trước khi có gì ngoài ý muốn xảy ra.
Bầu không khí trong ghế lô lúc này trầm mặc một cách quỷ dị, không một ai lên tiếng.
Diệp Tố rũ mắt, đang cố gắng khống chế cảm xúc của bản thân, những người còn lại thì quay đầu chỗ khác, giả vờ như không quen biết Du Phục Thời.
“Xin hỏi……” Nhân viên buổi đấu giá nhìn mọi người trong gian ghế lô hành động quái dị thì không nhịn được hỏi, “Xin hỏi vị nào sẽ trả tiền”
Minh Lưu Sa cùng Tây Ngọc tức khắc nhất trí đồng lòng chỉ về Du Phục Thời đang ngồi đằng kia, đồng thanh đáp: “Hắn!”
Hạ Nhĩ thấy thế cũng vội vàng giơ một ngón tay chỉ về Du Phục Thời.
“Khách quan, tàn quyển phù thư của ngài.” Nhân viên buổi đấu giá bưng khay đựng tàn quyển đến chỗ Du Phục Thời, nói một câu ám chỉ nhưng thiếu điều nói thẳng đòi tiền, “1 vạn thượng phẩm linh thạch.”
Du Phục Thời một khối linh thạch cũng không có, túi Càn Khôn của hắn so với mặt còn sạch hơn, hắn nhìn Diệp Tố, phát hiện nàng không nhìn lại mình, hắn không chút do
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/khong-can-loan-an-va/959/chuong-96-dau-chim-minh-khi.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.