Những nơi mà ánh mắt nàng lướt qua được đều chỉ là một mảnh hắc ám, Diệp Tố giơ tay lên triệu ra linh hỏa, muốn chiếu sáng không gian xung quanh, nhưng mà hắc ám dường như có thể cắn nuốt ánh sáng.
Linh hỏa chỉ mới xuất hiện một lát, còn chưa kịp chiếu sáng thì đã bị hắc ám chung quanh hấp thu.
Diệp Tố đứng trong bóng tối suy nghĩ thật lâu, cuối cùng giơ tay ra điều động linh lực trong linh phủ, phóng thích ra ở đầu ngón tay, chiếu theo nét bút của phù chú xuất hiện đầu tiên cố gắng vẽ lại.
Không biết vì sao trong bóng tối này rất khó để phóng ra linh lực, đặc biệt là khi vẽ phù, Diệp Tố cảm nhận được rõ ràng cảm giác rít sáp dưới đầu ngón tay.
Vẽ được nửa chừng thì nét bị đứng lại do linh lực bị ma sát không thể đi tiếp, phù chú không thành, phải vẽ lại từ đầu.
Càng là như vậy Diệp Tố càng muốn vẽ nó ra tới.
Trong giới này linh lực xác thật không dễ phóng xuất, vẽ phù khó khăn nhưng lại có một chỗ tốt là Diệp Tố không bị phản phệ giống lần trước vẽ Định Thân Phù.
Trong bóng tôi Diệp Tố đã không còn khái niệm về thời gian, trong đầu chỉ còn lại một ý niệm: Vẽ nên đạo phù chú này.
Một lần, hai lần……vô số lần tiếp theo vẫn thất bại, nếu người bình thường gặp phải tình huống này sợ là lòng kiên nhẫn sẽ bị hao hết, sau đó mất khống chế dẫn đến hiệu suất mỗi lúc một kém hơn.
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/khong-can-loan-an-va/963/chuong-97-huyen-thien-loi.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.