Vài canh giờ sau, bên trong doanh trại…
Đêm đã xuống, ánh trăng vằng vặc trên bầu trời khẽ soi sáng dẫn lối trong đêm khuya.
Cũng may lúc hồi chiều, nhờ có Ngọa Long đưa Dung Ly về doanh trại, chứ nếu không nàng ấy cứ phải nằm ở đấy mà mất máu đến chết rồi.
Giờ đây cậu ta đang ở trong lều cùng Dung Ly, thay miếng vải băng bó vết thương trên tay của nàng.
Đồng thời cũng chuyện trò cùng với nàng…
Dung Ly lúc này đã tỉnh giấc, nhưng trông nàng giờ cứ như là một người mất hồn.
Cứ mỗi lần nhớ đến chuyện hồi chiều, là lòng nàng lại quặn đau như thắt, cảm giác ấy hệt như lần trước lúc nàng bị Giao Linh tỷ phản bội.
Nhưng nếu xét về một khía cạnh khác, thực sự lần này là do nàng đã sai, đều là do nàng tình nguyện chuốc lấy mọi hậu quả, biết trách ai bây giờ?
Trong lúc Ngọa Long băng bó vết thương cho nàng ấy, cậu ta để ý thấy miệng vết thương khá sâu, xém tí nữa là cắt vào tận đến xương rồi.
Tuy đã bôi thuốc điều trị, nhưng nếu không cẩn thận, có thể để lại di chứng sau này.
Nhẹ thì chỉ là một đường sẹo nhỏ, còn nặng thì… cả đời không cầm nắm được vật gì.
Mỗi lần băng bó đến đâu, tay của Dung Ly run run đến đấy, dường như là nàng thấy đau, lại có cảm giác tê nhức nữa.
Giờ ngồi ngẫm lại, công nhận lúc ấy nàng thật can đảm, dám bắt lấy cả lưỡi kiếm của nguyên soái chỉ để cứu một kẻ trong yêu phái.
Nếu người đó không phải là
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/luoi-tinh-nhan-the-ho-yeu-tai-sinh/115/chuong-41-bat-binh-nhung-co-nhin.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.