Nghe Hùng Lệ nói xong, ánh mắt Vô Diệp chợt sáng lên, vừa rồi y đã được nhìn thấy uy lực của thứ gọi là “súng” nọ, đương nhiên cho rằng nó vô cùng lợi hại. Y muốn tranh thủ thử qua, nếu có thể thì cố gắng ghi nhớ các chi tiết để sau khi thoát đi, có thể tái tạo lại. “Nếu có nó ở bên ngoài, lo gì kẻ thù cường đại?”. Nghĩ tới đó, Vô Diệp ánh mắt đầy hưng phấn nhìn tới Hùng Lệ, Hùng Lệ thấy y như vậy thì cũng chỉ cười nhạt, lại hỏi.
– Ngươi có biết dùng chúng không?
– Ta đa nhìn qua người dùng rồi… Chỉ cần cầm cái nhánh đó, mà bóp vào cái mảnh bé xíu là nó tự động khạc lửa a!
Tay y làm động tác bắt chước y như lúc Hùng Lệ thử súng, trên mặt lộ ra nét háo hức như trẻ con sắp được cho kẹo. Hùng Lệ thấy vậy thì mỉm cười mà đứng lên, lại gần y mà vỗ vai.
– Chậc chậc,xem ra ngươi cần huấn luyện lại cho thật kĩ. Nhìn xuống phía dưới đi, ngươi cần vượt qua tất cả chúng đấy!
Vô Diệp theo cánh tay Hùng Lệ chỉ, phóng tầm mắt về phía bên ngoài Linh Thành. Chỉ thấy cơ man bao nhiêu là bóng người đang đi đi lại lại, miệng rên rỉ những tiếng ô a trầm thấp. Trang phục đám người này không khác mấy so với mười Linh Vệ nơi đây, chỉ là có phần rách nát tả tơi như vừa ở nơi hỗn chiến về. Trên mặt, con ngươi chuyển thành một vùng xanh lét đầy quỷ dị, nổi bật lên trên những
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/mong-tu-tien/6503/chuong-110-uyen-uong-dong-menh.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.