Nàng nói, thanh âm run rẩy, mắt đã nhạt nhòa vì lệ nóng. Nhưng Hùng Lệ thì vẫn y như cũ, vẫn chầm chậm tiến tới phía trước. Sát ý vẫn điền cuồng lan tỏa, Chấn Hoàng lại càng run rẩy hơn, lớp quang mang thủ hộ chỉ còn lại một lớp cuối cùng. Ánh mắt lão bất lực nhìn tới, chợt nhắm mắt nhủ thầm. “Nương tử, xin lỗi nàng!”. Chợt có một thanh âm là lạ vang lên khiến lão kinh hãi, vội vã mở mắt. Hình ảnh trước mắt khiến lão cả kinh, chỉ thấy Hùng Lệ đang đứng đó, Thiết Huyết giơ cao tựa như cây trùy đang nhằm hướng lão mà bổ xuống. Nhưng kì lạ là Hùng Lệ lại đang đứng im như hóa đá. Lão cả mừng, rút trong ống tay ra thanh trủy thủ, định bụng đâm vào tim Hùng Lệ. Chợt trong đầu vang lên những thanh âm nỉ non réo rắt, sát ý đột ngột tiêu biến. Lão chỉ thấy hai mắt nặng trĩu, không tự chủ mà ngã gục xuống bất tỉnh. Trong không gian, tiếng tiêu lại thánh thót ngân lên một hồi, Hùng Lệ con ngươi dần dần chuyển về trạng thái bình thường, Thiết Huyết cũng bớt đi hỏa diễm. Một hồi lâu sau, thân hình to lớn ấy cũng đổ gục xuống đất bất tỉnh.
Kim Minh ngạc nhiên, nghe tiếng tiêu thì cả mừng, vội vã nói.
– Nhiếp Hồn tiêu?… Là Lam cô cô đứng không?… Con là Kim Minh đây!
– Ân, là ta… Tiểu thư làm ta đi tìm vất vả quá!
Từ trên một cây cao, có bóng một nữ nhân áo đen khẽ nhảy xuống, là một Ngũ Vỹ Hồ. Bóng đen này không
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/mong-tu-tien/6561/chuong-90-sung-thu.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.