Bạch y Hồ nữ khẽ cười mà nói, lời này rời miệng khiến cả hai người kia đỏ mặt nhìn nhau, bối rối không biết đáp sao. Minh Tiến khẽ hít vào một hơi, trấn tĩnh ngước lên nhìn tới nữ Hồ mà đáp.
– Đây là việc riêng… A… Ngươi, là ngươi… Khốn kiếp, trời cao thật có mắt mà. Kim Oanh, mau trả Kim Minh lại cho ta!
Minh Tiến định nói đây là việc riêng của hai người, chợt nhận ra khuôn mặt đầy quen thuộc của tử thù Kim Oanh trước mặt. Hắn lấp tức đổi giọng, phẫn nộ lấy từ túi trữ vật ra Bích Ngọc Tiêu – cây tiên khí của đám Tứ Bán Tiên dạo nọ – mà lao tới. Đạo lam quang trong mắt nhanh tróng biến mất, thay vào đó là những luồng khí đỏ rực như máu.
Bạch y Nữ Hồ ngẩn người, lẩm nhẩm mấy lần từ “Kim Minh”. Cho tới khi cảm nhận được một luồng khí áp điên cuồng đè xuống, ngẩng đầu lên đã thấy Minh Tiến đang lao xuống. Bích Ngọc Tiêu đang tỏa ra ánh sáng màu xanh rực rỡ, xé gió lao thẳng tới phía đỉnh đầu mình. Bạch y Nữ Hồ hơi trùn người xuống, hai bàn tay khẽ đập mạnh vào nhau như vỗ tay, thân hình lập tức lướt lùi lại về phía sau lưng. Bỏ lại tảng đá lớn nơi đứng lúc trước đã nát vụn dưới những đạo khí màu ngọc từ thanh Tiêu nọ. Bạch y sau khi né chiêu, vội vàng hỏi, giọng điệu thập phần lo lắng.
– Ngươi vừa nói tới Kim Minh, cõ lẽ nào nó đã tới đây? Mau nói cho ta. Minh Tiến!
– Hừ, ngươi đừng làm bộ làm
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/mong-tu-tien/6613/chuong-113-le-phuc-hoa.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.