– Không có!
– Không có đâu, Kim tộc trưởng!
– Bên này cũng không có, tộc trưởng…!
Hắn, Tiểu Sương cùng Bình Lam lần lượt lên tiếng. Kim Xuân cau mày không nói gì, bà ta khẽ đưa móng tay lên miệng cắn.
– Lẽ nào nó không hề đưa ngọc tượng Minh nhi về đây?… Không lẽ… không lẽ nó định hủy thi diệt cốt Minh nhi… Oanh muội, ta thật không ngờ… không ngờ đấy!
Bà đột nhiên bực bội nói lớn, chạy nhanh ra khỏi phòng trước khi mọi người kịp phản ứng, phi thân lao vút đi. Bình Lam lập tức ôm eo Tiểu Sương lao theo. Hắn cũng không hề chậm trễ, vận di động thuật bám theo ba người. Dọc đường đi, càng lúc Kim Xuân càng tăng tốc hơn. Minh Tiến cau mày, hắn vượt lên trước Bình Lam cùng Tiểu Sương, vội vã hỏi.
– Kim tộc trưởng…
– Đường đi phía bên trái dẫn tới kho của cải của Kim gia, đường đi phía bên phải dẫn tới thạch phòng bí mật!
– Kim tộc trưởng, ta muốn hỏi…
– Nó không hề đem ngọc tượng Minh nhi tới cấm thất, chứng tỏ nó đang cố ý dở trò với thi thể Minh nhi, ta nhất quyết không cho nó thỏa nguyện!
Cứ mỗi lần hắn định hỏi, chưa hết câu thì đã bị Kim Xuân chặn lời. Hắn ngoái đầu về phía Bình Lam, chỉ thấy bà ta khẽ lắc đầu ra hiệu, vì thế mà đành im lặng lao theo. Bốn người nhanh tróng tới ngã ba ban đầu, lần này phi nhanh về phải. Tốc độ phi thân càng lúc càng nhanh, khiến mỗi ngọn đuốc khi bốn người đi qua đều tối xầm lại
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/mong-tu-tien/6618/chuong-114-muu-do-cua-lam-thien-ha.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.