Bạch Phụng đang véo,nghe thấy hắn nói vậy thì càng véo mạnh hơn.Sau đó mặc kệ Minh Tiến nhăn nhó,hứ một cái rồi bước về thạch phòng của nàng.Minh Tiến nén nhịn đau,vội vàng kéo nàng lại.
– Ta xin lỗi mà,chỉ đùa chút mà nàng đã giận vậy rồi kìa.Không biết sau này rước nàng về rồi thì chắc ta bị nàng vác chổi đuổi đánh quá!
Bạch Phụng nghe thấy vậy thì phi cười,quay lại véo tai hắn.Cười nói.
– Thế chàng tập chịu đau dần đi là vừa!…
– Nàng đã là tu sĩ Kết Đan,cũng đã đến lúc cần có một pháp bảo cho riêng mình rồi.Nàng đã nghĩ tới chuyện này chưa?Nếu cần nguyên liệu gì thì cứ nói với ta!
Minh Tiến ngồi uống trà,lặng lẽ nhìn Bạch Phụng ngồi may bên cạnh,hắn chậm rãi hỏi.Bạch Phụng nghe thấy vậy thì dừng tay,hơi nhíu nhíu mày,sau đó nhìn hắn mà nói.
– Thiếp có cây Băng Hoa trâm này rồi,đâu còn cần pháp bảo nào thêm nữa?
– Nó chỉ là một kiện cực phẩm linh khí mà thôi,sao có thể coi là pháp bảo?Như Như cũng vậy,cây Ngọc Phiến của ta cũng chỉ là một kiện linh khí thôi,có thể ứng phó với kẻ có tu vi thấp nhưng nếu gặp kẻ tu vi cao thì vô dụng.Tu tiên giới vốn xảo trá,dù nàng không gây sự nhưng rồi cũng sẽ có kẻ muốn gây sự với nàng.Ta chỉ muốn nữ nhân của ta ít nhất phải có năng lực đủ để tự bảo vệ mình cho tốt!
– Ừm,để thiếp đi hỏi cha đã!
– Không cần,chuyện này cứ để ta lo.Trong U Châu,có môn phái nào chuyên về chế luyện pháp
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/mong-tu-tien/6649/chuong-245-han-quyet-chien.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.