Hoàng Bắc Nguyệt sau khi đưa tiễn Chiến Dã, liền phân phó Đông Lăng trở về Nam Dực Quốc cùng với Chiến Dã, nha đầu này lúc đầu kiên quyết từ chối, nhưng cuối cùng cũng ngậm ngùi mà nghe theo Hoàng Bắc Nguyệt.
Hoàng Bắc Nguyệt quay ngựa lại thì thấy Phong Liên Dực chậm rãi cưỡi ngựa tiến đến.
Hai người đưa mắt nhìn nhau một cái, rồi cả hai liền phi ngựa đến trong rừng cây bên cạnh.
Hoàng Bắc Nguyệt tháo mặt nạ quỷ xuống, dưới ánh sáng chiếu rọi, khiến đôi mắt nàng trở nên sáng lóng lánh động lòng người, sóng mắt óng ánh giống như một dòng suối.
” Nguyệt, ngày ta đăng cơ cũng sắp tới rồi, ta thật sự không muốn cho ta trở thành người vô tình vô nghĩa, ta muốn thoát khỏi vận mệnh này.
“
Phong Liên Dực suy ngẫm mà nói.
” Vẫn là như trước, chàng không thoát khỏi vận mệnh.
“
Hoàng Bắc Nguyệt ảm đạm nói.
” Ta trở thành Tu La Vương quên nàng đi nàng không thấy buồn sao? “
Phong Liên Dực nhìn dáng vẻ lãnh đạm của Hoàng Bắc Nguyệt liền hơi thất vọng.
” Ta cũng không cô độc một mình.
“
Hoàng Bắc Nguyệt nhàn nhạt nói.
” Hoàng Bắc Nguyệt, nàng đúng là người vô tâm vô phế.
“
Phong Liên Dực oán giận mà nói.
” Vô tâm vô phế? Không biết vị Tu La Vương đây như thế nào.
“
Hoàng Bắc Nguyệt khó chịu mà nói.
Nghe giọng nàng vậy Phong Liên Dực lúc đầu thoáng sững sờ, sau đó liền mỉm cười
” Nàng thấy khó chịu khi ta nói đến việc này? “
Ánh nắng
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/nghich-thien-cai-menh-pha-menh-nguoi/867/chuong-79-thien-ha-la-dich.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.