Bịch !
Lương Huy quỳ khuỵu gối xuống đất rồi rưng rưng nước mắt rồi lớn tiếng.
– Mẫu thân , người có thể an nghỉ được phần nào rồi ! Con sẽ thay người trả mối thù món nợ mà bọn chúng đã gây ra từng tên từng tên một phải nếm trải cảm giác mất đi người thân là như thế nào ! Con sẽ không làm người thất vọng đâu mẫu thân hãy tin con !
– Bộp !
– Bọn ta sẽ giúp huynh dẹp đường để cho huynh đệ xử lý bọn chúng.
– Cảm ơn hai người đã giúp ta !
– Cảm ơn cái gì chứ !??? Có cảm ơn thì cảm ơn đệ đệ của ta kia kìa ta chỉ thuận tiện tới đây giúp đỡ thôi cảm ơn thì nên tìm người đáng để cảm ơn đi !
Chu Phúc cười mỉm rồi nói.
– Phải rồi Chu Phúc huynh , quân của tên tiểu tử này đúng thực đã bị xử lý rồi sao ???
– Ừm ! Nghĩa đệ ta làm gì đều suy nghĩ trước sau chỉ là không nói ra thôi dù nói ra thì lại khác hẳn so với những gì mà chúng ta nghĩ nên đừng cố suy nghĩ hay suy diễn làm gì cả cứ thuận theo ý đệ ấy mà làm đi.
– Soạt !
Chu Phúc bước ra khỏi lều lập tức dùng một quả pháo lớn rồi bắn nó lên trên trời.
– Tách !
– Phừng !
– Viu! !.
.
!
– BÙM !!!
Phía Ưng Khấu thành , quán trọ.
– !!!!!????
– Âm thanh này! ! !.
.
Chu Phúc đại ca đã hoàn thành rồi ư
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/nghich-thien-tam-gioi/7687/chuong-301-uy-quyen-long-nu.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.