Thiên Vũ dẫn Lăng Nga ra bên ngoài quán trọ rồi đi ngắm phong cảnh của Ưng Khấu thành sau khi đổi người lên nắm quyền , dân chúng cũng ổn định cuộc sống không như trước đây luôn sống trong lo sợ có thể xảy ra bất cứ khi nào.
– Tiếng hò reo buôn bán.
– Mọi người trở lại cuộc sống bình thường rồi thật tốt quá !
Tuyết Băng vui vẻ nói.
– Chẳng phải là do phu quân của nàng rất tài giỏi hay sao ???
Thiên Vũ ưỡn ngực kiêu ngạo tự hào nói.
– Phải phải là do huynh đã giúp đỡ bách tính ở đây một đại họa giáng xuống không biết mọi người sẽ nói gì về vị anh hùng đã ra tay cứu bọn họ nhỉ ?
Tuyết Băng vừa cười vừa nói.
– Ta không ngại để bọn họ khen đến Thiên Vân trên đó đâu !
– Thiên Vân ???
Lăng Nga ngơ ngác hỏi.
– Muội vẫn còn quá nhỏ mới chỉ 7 tuổi tiếp nhận về thông tin về nơi đó sẽ không tốt đâu vẫn nên an phận làm một đứa bé đi ha !
Thiên Vũ và Tuyết Băng nắm lấy tay Lăng Nga mỉm cười dẫn vào một quán ăn nhỏ bên kia rồi gọi đồ.
– Chúng ta vào đó ăn nhé ?!!
– Được ạ !
Lăng Nga vui vẻ đáp lại.
– Trẻ con thật đáng yêu nhưng nội tâm lại bị tổn thương sâu sắc may mắn được cứu nếu không e là rất khó để có thể tìm lại được ý nghĩa của cuộc sống.
Nhận ra được sự quan tâm vô bờ bến của Tuyết Băng dành
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/nghich-thien-tam-gioi/7691/chuong-302-nhieu-loan.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.